Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2015

Bánh Mì Queen

Ở Hội An có một tiệm bánh mì nổi tiếng khắp 5 châu, không nói ngoa.

Bạn đọc thử google mấy chữ 'Madame Khanh+banh mi queen' thử nó ra bao nhiêu là links, thằng viết thì được trên 1.6 triệu kết quả trong 0.49 giây đồng hồ seiko. Trong khi đó google bánh mì Ba Lẹ chỉ ra 75,000 đáp, Lee's Sandwiches ra 584,000 trong 0.53 seconds. Thua bà này xa, quá xa. Lee's là franchise nhiều chục triệu mỹ kim có trước tiệm bà Khánh này lâu; Ba Lẹ đã có từ rất xưa và kết quả google tính cho nhiều địa phương kể cả quán tại Việt Nam trùng tên . Thua bà già này hết. 

79 tuổi, 1 điểm bán duy nhất, trong cái hóc bò tó, tiệm bánh mì chỉ bằng cái ga-ra 1 đồng bào làm móng tay bên Cali (quê hương Lee's sandwiches), tự làm bánh mì với dâu bán lấy tiền VNĐ. Ai bảo "Việt Cộng (người Việt Nam) không có đủ 'trình độ' " (!)
Trong hiện tượng này tiềm ẩn 1 bí quyết làm ăn, tiếp thị, xã hội học mà bạn đọc nào có óc kinh doanh cần phải tìm hiểu nghiên cứu, viết xuống và áp dụng nghen. Mail thằng viết nó nói cho nghe ý kiến của nó (là Tây đui, tức là Tui đây), có tính thù lao nghen. Vì nó đã đến xem tại chổ. Ah, du lịch có mục đích mà. Có ít hình qua đó bạn đọc có thể đoán được tí, chú ý đi.


Rời Cù Lao Chàm lối chừng 4:00 chiều tụi này trở lại bến tàu Cửa Đại. Từ bến tàu đến phố cổ Hội An chỉ chừng 4 cây số, 3 cây số là từ bờ biển đi qua ruộng vào phố.



Một số lớn du khách ngoại quốc Âu và Á đến nghỉ dưỡng tại Hội An dài ngày, và chung quanh khu vực có rất nhiều chổ vãng lai. Ngoài bờ biển thì có resorts cao cấp - và cao giá - trong chu vi thành phố Hội An cũng có nhà nghỉ nhỏ hơn và có homestay là hình thức trọ nhà thường dân. Cái được của Hội An (và Đà Nẵng nói chung) là du khách có nhiều người trở lại. Đó là thành công lớn nhất của 1 nơi du lịch, là thành phố hay 1 cái hotel. Chung quanh đây du khách Âu Mỹ thích nhất là được đi xe đạp - có nghĩa là không gian và giao thông thân thiện vời hoạt động đó. Và cảnh quan:


Sông Thu Bồn chảy qua thành phố Hội An. Thế kỷ thứ 15 đã là 1 cảng quốc tế. Nhiều cây cầu tối tân hoành tráng trong bán đão Đông Dương được người Nhật giúp xây dựng mới đây, nhưng cách đây trên 300 năm họ đã đến xây cây cầu đầu tiên tại chổ này rồi đó nghe (hình cây cầu đó ở cuối trang). Bề dày lịch sử của 1 không gian mới nhìn thì không mấy gì đặc biệt.


Sau khi đi Cù Lao Chàm về anh bạn cần ghé vào thành phố Hội An vì người con có dặn ghé mua bánh mì ở quán 1 cái bà Khánh, nghe nói nổi tiếng mà chưa được ăn. Thằng viết đã có đến phố cổ Hôi An trong nhiều dịp trước nhưng chỉ háo hức tới nơi vào giấc chiều để chụp hình, chưa có thấy đời thường ở vùng ngoại vi.


Các vị du khách Tây ở đây rất đông, đủ thứ Tây mà 1 số không ít là người Nga, vì xứ da trắng gần nước mình nhất là Nga, ở Vladivostok chỉ cách nước Nhật 1 cái eo biển. Dĩ nhiên nước kia là Úc, nhưng mà Úc nó có biển đẹp nhiệt đới nhiều không như thằng Nga ở xứ quanh năm băng tuyết, suốt mấy thế kỷ khùng luôn nay khám phá ra 1 vùng biển nóng rất gần, nơi mà vật giá rẻ và con người hiền hòa dễ bị dụ hay bắt nạt (nó nghĩ thế, khách Nga nó bần lắm). Trong sách du lịch của nó, 1 là Việt Nam 2 là Thái Lan. Từ ngày Gorbachev cởi mở nó làm ra nhiều tiền, cũng như Tàu, nay bung ra đi chơi xài cho đã, số lớn là dân lao động bựa. Người mình có tính vọng ngoại nhất là đối với da trắng, thấy tóc vàng mũi cao là gọi Tây hết, hế-lô hế-la toét miệng. Thằng Nga du lịch nó tương đương với thằng Tàu ra khỏi nước, nó hạ cấp lắm, mới thành trung lưu được hơn 1 thế hệ thôi, chứ không phải như thằng Pháp, Anh, Đức hay Mỹ Úc, đừng có lầm mà gọi Tây hết.
Ngoài ra đám gà điên bài Hoa và muốn "thoát Trung" cũng phải biết là khách du lịch Trung Quốc là số khách lớn nhất đến Việt Nam hơn tất cả các quốc tịch khác, và đến mọi điểm ở VN nghe. Bài Hoa là 1/3 thương nghiệp du lịch cạp đất mà ăn đó, rước Mỹ qua bù đi. Một số ồn ào bê bối cũng nhiều, vì nó mới có tiền, nhưng 1 số lớn là có liên hệ, cảm tình hay máu mủ, quê quán xưa nay trở lại thăm, họ cũng không bựa lắm đâu. Và cũng để ý biết ai là người Taiwan hay Hồng Kong hay Singapore nữa. Bài ngoại là dốt, dốt tệ.




Thành phố đã đi ngủ trưa - trốn cái nóng vật người, chừng 35 độ C.


Đường là Trần Cao Vân.


Cây leo này gọi là Râu hoàng đế, bộ phận nhìn như rể phủ xuống như 1 chiếc mành (sáo).


Không cần chú ý cũng thấy là 2 danh từ bánh mì trên và dưới viết khác nhau. Không cần sửa chữ nào hết, cứ để như vậy. Người mình hay ngoại quốc nó sẽ thắc mắc: bí quyết tiếp thị marketing đó! vô tình hay cố ý. Người ta có chú ý, có thắc mắc là 1 điểm tốt rồi, người ta sẽ dể nhớ, không nhớ là cái gì đã làm chú ý mà chỉ nhớ cái tên.



三明治 = Tam Minh Trị

Việt thức tam minh trị nữ vương!
Tam minh trị là 'sandwich'. Nữ hoàng bánh mì sandwich kiểu Việt Nam! Tai hại cái tên Vietnem, anh TQ, Taiwan hay Hong Kong  này đáp xuống Đà Nẽng đầu tiên, chết cứng với cách phát âm này.



Trong khoa marketing có phần nói về branding. Marketing tiếng Việt dịch ra rất đúng là tiếp thị, là chuỗi động tác giúp đưa một sản phẩm từ chổ sản xuât đến tay người tiêu dùng. Khởi đầu là nghiên cứu công dụng và ích lợi, tiện dụng của sản phẩm khả dĩ gây được 1 "áp lực" mua - một sự thu hút - và kết thúc ở khâu bao bì và chuyển đến tay người tiêu dùng - người mua. 
Việc đầu tiên là phải làm sao cho sản phẩm đó có 1 ích lợi, ích lợi thực tế, đã sẳn có nhu cầu hiện hữu hay chưa. Nếu nhu cầu (yêu cầu) chưa hiện hữu thì phải tạo ra và phổ biến - thí dụ là trươc khi smartphone chưa được chế tạo, người chế tạo và sản xuât phải tạo nó ra trong đầu óc người tiêu dùng thế kỷ thứ 21, từ không có đến có - trươc đây không ai nghĩ ra là mình "cần" 1 cái smartphone bây giờ nhu cầu đó đối với 1 số con nít chằng hạn nếu không được đáp ứng có thể đem đến 1 áp lực ghê gớm có thể gây 1 thảm họa nhỏ trong 1 gia đình.
Như vậy sản phẩm đó phải có 1 cái tên, thực tế là 1 ý niệm, rõ, gọn, kêu và dễ nhớ nhất. Đó là branding. Nếu sản phẩm cạnh tranh đã có trên thị trường rồi thì nó (sản phẩm của mình) phải mang 1 cái tên riêng mới, rõ, gọn, kêu và dễ nhớ, đi chung với khái niệm là sản phẩm này khác các sản phẩm khác (tốt hơn, tiện hơn, ngon hơn, rẽ hơn v.v... hơn) ở chổ nào, gắn liền với cái tên mới. Đó là thương hiệu. Nổ lực làm sao cho thương hiệu đó đi sâu vào tiềm thức của người tiêu dùng và lâu phai nhòa là branding. Branding có nhiều chỉ đạo chính, đơn giản có và tinh vi có. Branding thành công nhất là làm sao cho 1 người tiêu dùng biết đến tên trươc khi biết đến sản phẩm. Và siêu hơn nữa là có tên được biết được nghe đến mà sản phẩm thì... gì cũng được hay chưa có. Bạn đọc có biết Hello Kitty là cái sản phẩm gì không: không có sản phẩm gì cả! Chỉ là 1 thương hiệu, mà không có dùng để bán cái gì cả, hay là bán bất cứ gì. Chủ nhân của nó không có 1 hạ tầng vĩ đại như Sony, Toyota, Boeing hay Nestle mà chỉ có cái tên cầu chứng. Rât thành công và không rẻ đâu. Branding là 1 thủ thuật sanh ra 1 sản phẩm vô hình nhưng rất giá trị, rất có mãnh lực (có người mang luôn tên mình cầu chứng làm 1 thương hiệu, không rõ sản phẩm gì, như Donald Trump).

Ok thôi, chuyện dài branding còn lòng thòng, chúng ta đi đến chổ là branding cần 1 biểu tượng, biều tượng đó thường là chính cái tên thu gon hay nguyên thủy, gọi là logo, và như trường hợp bà nữ hoàng này là 1 hình ảnh tượng trưng, như hình ảnh con chuột Mickey hay ông Đái Tá Sanders, gọi là 1 mascot. Mascot của thương hiệu bánh mì này chính là bà. Có biến hóa 1 tí thành 1 Nữ Hoàng, như trường hợp ông Sanders là 1 đại tá giả (Colonel Sanders, biểu tượng của Kentucky Fried Chicken).

Ok, marketing thì phải 1 bộ sách mới hết, nhưng mà đây nói cái hay vô tình hay hữu ý của người làm chủ thương hiệu này (chưa chắc là bà Nguyễn thị Lộc) đã đưa bà này ra phía trước (forefront), tiếp xúc bằng da bằng thịt với người tiêu dùng, mua bánh mì mỗi khi.

Đó, đó là 1 trong nhiều điểm đã đem lại thành công cho thương hiệu này. Dĩ nhiên còn nhiều chi tiết nho nhỏ khác, có chi tiết không thấy chỉ đoán nhưng lại là ghi khắc sâu đậm (gọi là subliminal) trong tiềm thức người tiêu dùng.

Quảng cáo là phần bổ túc của branding, là làm sao cho thương hiệu được phổ biến càng rộng rãi và bằng cách dễ nhât rẻ nhât đến tai mắt người tiêu dùng khả dĩ (potential consumers) đông nhất. 
Người tiêu dùng khả dĩ nay có khi ở xa và không hay chưa được khâu marketing đưa sản phẩm đến tận tay ngay (phân phối đi đâu nhiều ít và thời điểm cũng nằm trong chiến lược marketing), nhưng mà khi có nghìn năm 1 thủa cơ hội thì nghĩ đến brand này liền (thì dụ người con trai anh bạn, nghe bố nói đi Hội An là nghĩ đến bánh mì bà Khánh, hay anh Tây Ba Lô ở tận bên Pháp xem Tripadvisor).

Tóm lại trong chuyện bài blog này, do branding và quảng cáo (2 trong các khâu marketing) mà người con anh bạn có nhu cầu và "áp lực", và bảo bố hôm nay phải đến đây mua 1 ít ổ bánh mì thịt đem về Đà Nẵng cách đây 30 km để... thử. Vì chưa biết chắc chắn ngon hay dỡ!

(Thực tế báo cáo cùng quý bạn đọc: không ngon gì đặc biệt hơn chổ khác, đại khái thôi)
Nguyễn thị Lộc, 79 tuồi với con dâu
Chừng nào em 79 tuổi chỉ còn mong buổi sáng ngủ dậy không quên viên thuốc chống lú Aricept, và tìm ra được cái hàm răng.


Chùa Cầu Hội An còn gọi là cầu Nhật Bổn (ảnh năm 2011)



Kết luận: Nhật nó khoái xây cầu (Mỹ thì nó chỉ khoái dội bom cầu. Nghĩ lại, ở Miền Nam không nhớ có cái gì Mỹ xây để lại cả, trừ 2 cây Cầu Đồng Nai và Tân Cảng). Nó không có làm gì cho mình cả, thế mà mình lại sính nó hơn ai hết, đó là 1 bí ần marketing sâu xa.


Phụ trang hình - Đêm Hội An





Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2015

Xã đảo xanh


Cù Lao Chàm là 1 xã đảo thuộc thành phố Hội An, tỉnh là Quởng Nơm. Thành phố Đà Nẵng họ muốn nó thuộc tp Đà Nẵng lắm nhưng mà không dược.
Việt Nam bây giờ vào thời đại truyền thông sính tên gọi, tước hiệu, và những lợi ích thực tế hay mơ hồ nào đó đi theo, nên về thực tế trên mặt đất đôi khi nó lùm xùm khó nhận ra địa danh. Như thuộc về thành phố thì phải là phường, nhưng như hình ảnh cho thấy thì xã này là không phải phường được. Môi tỉnh hiện hay tranh đua kiếm 1 chổ xin làm thành phố vì có nhiều lợi ích cho các chức vụ trong địa phận đó, chứ thành phố bây giờ không biết dịch ra sao nếu cần dịch ra tiếng nước khác. Thành phố bây giờ chỉ là 1 diện tích, nó không phản ánh hạ tầng, kiến trúc và hiện tình xây dựng. Thi dụ so Hội An với Nha Trang hay Đà Nẵng thì không thấy có gì giống nhau cho lắm.

Giống như khi đi qua tình Quảng trị người viết cứ đinh ninh thủ phủ phải là thủ phủ truyền thống bao lâu nay, là thị xã Quảng Trị, đâm ra tỉnh Quảng Trị nay đã có thành phố và đó là thành phố Đồng Hà. Trước đây Đồng Hà chỉ là 1 quận lỵ phía Bắc thành phố QT (hiểu theo nghĩa dân gian) chừng 10 cây số, xưa là 1 căn cứ hỏa lực. Nay xây cất nhiều và diện tích rất rộng, thành phố Quảng Trị sau này chỉ xây dựng lại 1 ít trên điện tích cũ - dĩ nhiên cái cũ tại đó bị san bằng lâu rồi.
Gọi là Cù Lao Chàm nhưng không có gì Chàm ở đó như di tích tuy khảo cổ có cho thấy người Chàm đã có mặt tại đó chừng khoãng trên 2000 năm. Quần đảo nhìn thấy từ bãi biển Cửa Đại.


Bến du lịch tại Bãi Làng là nơi dân cư chính. Hình như khu vực do 1 tập đoàn Hàn Quốc thầu khai thác và thiết kế xây dưng, rât được mắt so với 1 Hòn Tre nhếch nhác ở trước mặt bãi biển Nha Trang.


UNESCO xác định quần đảo là 1 khu bào tồn thiên nhiên thế giới (global biosphere reserve) nên trên cạn và dưới nước (hy vọng) được bảo tồn chống phát triển thương mại bừa bãi và ào ạt.


Bạn đọc muốn ra đảo vui chơi tắm biển 1 ngày từ Đả Nẵng rất đơn giản. Kiếm phương tiện đến bến tàu như nói trong trang trước, chỉ 20 phút. Đến đó mua vé đi tàu như thấy trong hình dưới, 90% là loại này, chỉ 20 phút là tới Bến Làng. Đến Bến Làng đi lên xuống làng cá cũ nay là làng du lịch thăm thú, có nhà kah1ch, nhà trưng bày, chợ lưu niệm và hàng quán tha hồ. Người địa phương là Quảng Nơm Việt Cộng nhưng dễ mến, không hàm hồ như số lớn dân cư các nơi nghĩ dưỡng ngoài Bắc, tỉ dụ như Sầm Sơn, Đồ Sơn - chu choa! Con nói các cụ không tin được dân ở các chổ đó nó gấu đến mức nào đâu.

Giá cả và cung cách làm ăn rất thoải mái, tư thái người chủ cũng văn minh thí dụ như toàn đảo cấm bao ny-long và hàng quán không từ chối cho bạn dùng nhà vệ sinh cho dù bạn không mua chát gì tại đó, ghé đâu cũng được. Ở Đà Năng chính quyền còn phát cho các hàng quán đến nhà hàng sang trọng đắt tiền nhất những miến giấy dán kính viết đại khái như "Chúng tôi có rét-rum cho bất cứ ai, không cần phải mua hàng", đại ý vậy mà, và thương nghiệp tùy ý muốn dán thì dán.
Vần đề rác rưới thì bạn thấy đó, em không quản cáo cho Việt Cộng Quảng Nam vì em cũng ngại người Quốc gia chửi em hay ít nhất cũng bảo là em ngu, nhưng mà buổi sáng có hằng tỷ du khách xuống (em chụp lúc họ thuê ca-nô đi bãi xa hết rồi), em thấy còn ít rác hơn phố Little Saigon tại Cali ngày thường nữa đó, em thề.



Hầu hết tàu đưa du khách là loại này, chở khoãng 20 người tùy tàu. Là táu máy gắn đuôi (hors-bord hay là outboard) ở ngoài, 2 máy. Đi rất giồng nhưng vui, đi có ông bà già thì nên mua vé chiếc lớn tí như có thấy trong các hình, hầu giảm trường hợp bị hạt-á-tác giữa đường. Con nít thì quá vui tuy cũng có đứa nhác như chó. Đồ hèn - có mang áo phao cả mà, có người không mang là tàu không rời bến.












Mực một nắng xuất xứ từ Khánh Hòa sau này thịnh hành khắp nơi. Đây họ cũng làm, phơi 1 hai ngày chi rồi đóng plastic bán. Theo em thì mua ngay tại xuất xứ rồi ăn liền (nướng, gỏi vân vân) hay là mua nơi tin cậy cũng phải tại xuất xứ, đã đóng plastic chân không mang về bỏ tủ lạnh liền mà ăn. Ăn ngoài quán ở Sài Gòn hay thành thị nó nói vậy chứ mình không biết, ăn có khi nó vật cho chết liền, bạn dọc đừng ăn trong nhà hàng.





Từ xa đến bạn đọc có thể thuê phòng trên đảo ở lại vài ngày cho nó chán. Thuê chổ ngủ trong nhà dân làng thì gọi là homestay cho Tây nó hiểu. Mình cũng hiểu, là ở-một-hôm. Em đùa, tiếng Việt nó không có, nhưng mà do những thương nghiệp như thế này nó lo, mình chỉ vác xác tới thôi. Người ta nấu cho ăn tại trận luôn. Các anh chị em người Mỹ gốc Việt đi Pháp du lịch á mà, có cái tương đương là bed-and-breakfast, gọi tắt là BnB hay B&B, nhưng mà đây thì đi đái có thể chỉ là sau hè thôi, dưới ánh trăng đâu cũng được. Ngũ mùng! Allez, comme tout le monde! Tây có đứa nó lại ghiền, mới lạ chớ.




Nó như 1 cái hải học viện nhỏ và sơ sài, không có hồ cá v.v... nhưng mà cũng lớp lang, bài bản.


Mấy chú xe ôm kèo nài làm tụi em phải thuê họ chở cho 1 vòng các bãi gần, nói chung theo chỉ 1 con đường vòng không xa, chừng dưới 3 cây số rồi về chợ ăn trưa. Du khách nhất là người đi cùng đoàn hay với gia đình con cái thì thuê chính các ca-nô chở ra Cù Lao chở họ đến các bãi tắm, có bãi khá xa. Ngoài ra có các tours đi xem san hô xem cá, lặn đáy biển v.v...


3 cái chữ Cù Lao Chàm là họ in lên cái buồm phăng-xi bằng sáo tre đó nghe, hình này không có chỉnh sửa gì hết nghe, em cởi xe honda đi qua mà chụp nó ra ngay ngắn thế! Chổ này là 1 cái bến xi măng rộng có ca nhạc thể thao hay lễ hội chi mấy ngày đó ban đêm. Số tàu là QNa không nói thì bạn đọc cũng biết là để phân biệt với Quảng Ngãi, hay nếu xớ rớ ra Bắc thì Quảng Ninh, và để giáo dục con em kẻ chài là tỉnh mình không viết ra là Quảng Nơm hay Quảng Nôm. Ơ hay Ô.
A.


Thúng và ca nô.



Du khách vào ngày thường, theo người địa phương thì ngày lễ hay ngay cả cuối tuần nhiều hơn. Dân Việt Nam đói rách lầm than mà rãnh thì nó đi chơi cũng đông lạ. Hay là bọn này tuyền là đại gia Việt+ ?  em nói ngu các cụ tha cho, đại gia đâu đông thế.








Con nít Việt+ nó vui nghen, nó đi ca nô sướng quá nó la rùm. Đứng trên này đồi mà mỗi khi ghe nhồi rầm rầm còn nghe nó hú lên sung sướng.


Ca nô di chuyển khách du lịch ra đến nơi thì chỉ còn chờ đến chiều thì chở về. Chở trở về; câu này thằng Bắc Kỳ nó đọc ra sao đây, không biết? Trong ngày thì làm gì không lý ngồi nhổ râu? Vậy thì bói rẻ hơn ngồi không, họ có dịch vụ chở khách đi đây đó thu tiền, mình đi thêm thì họ chở. Thành ra đi Cu Lao Chàm như tụi em đi tự chuyến đi đã là 1 cái thú - với đại đa số, có 1 số ông bà già sợ nước thì không nói. Dù sao đi ca nô tuy là giồng nhưng không như nhồi sóng (gọi là biển động) nên ít ai say sóng. Có tàu du lịch loại tour cầu kỳ hơn, tàu gổ lớn nữa.






Em về "Miền Trung" nước Việt Nam vào năm 2009, rồi ghé lại vài lần mỗi lần 1 đôi ngày sau này, trải nghiệm rất khác lúc còn trẻ trước đây. Xưa em có ở Đà Nẵng 3 năm học trường hồi đó gọi là Lycee Pascal, sau đó nhiều năm nữa thì có trở lại Quảng Nam phía trong núi vài tháng, cũng du lịch dã ngoại nhưng mà như Tây nói là "aux frais de la princesse", tiền xe pháo nhà nước lo - xe do chính phủ Sài Gòn, pháo do bộ đội Cụ Hồ, có dịp em kể sau.

Hồi đó đối với người thành phố Đà Nẵng đi tắm biền là hiếm có. Chỉ có 1 cây cầu qua bên kia Sông Hàn, và bên kia chỉ có biền Mỹ Khê vắng vẻ kiếm ly nước lạnh uống cũng khó. Bãi Tiên Sa là dưới núi Sơn Trà nhìn vào vịnh Đà Nẵng thì do Hải quân kiểm soát và ưu tiên cho các ông lớn bà lớn và con nít ông lớn tắm, xin các vị quân phiệt hống hách đó vào được cũng không dễ. Mà cũng phải có phương tiện đi vòng cầu De Lattre (Trịnh Minh Thế) mới ra tới đó được, không có xe đò, ai ra đó làm gì mà có xe đò. Biển Thanh Bình trong vịnh thì là sau 1 xóm nhà tôn vách lá, rác rưới và nước dơ, bãi rất lài ra mấy trăm thước cũng chỉ tới rốn, không thể nào chết đuối được nếu không cố ý và cố gắng. (Bãi này bây giờ đã bồi và có lẽ sắp làm sân... còn gì nữa, sân golf). Phía Non Nước thì "mất an ninh", sau khi Mỹ đổ quân thì lại là bãi cấm.

Thời đó mùa nóng không có máy lạnh mùa mưa thì đi xe đạp lạnh lẽo ướt át, mùa bão thì khỏi nói. Khí hậu Miền Trung - là Quảng Nam-Thừa Thiên - là điểm trừ cho địa phận này, người ta bỏ đi chứ không trở về, quân cán thì ai phải ra ở là buồn. 1/2 năm nóng, 1/2 năm mưa dầm và bão tố. Hồi đó không ai có thể tưởng tượng Đà Nẵng hay ngay cả Hội An sẽ là 1 điểm đến du lịch, cà thế giới có thể tìm đến. Hội An có 1 lúc bốn bề là vùng oanh kích tự do, con chuột nó còn sợ không về ở.

Bây giờ lạ, với tiến bộ và phương tiện vật chất thế kỷ thứ 21, thời tiết không còn là trở ngại, mùa nắng là cao điểm du lịch... nắng - không còn trốn nắng. Mừa mưa cũng có ngày nắng và bớt tiêu điều vì hạ tầng tiến bộ, đường xá tốt, xe cộ phương tiện dồi dào và rẻ.
Tắm biển nay là thú vui bình dân nhất, ngay tại thành phố chiều chiều hằng nghìn người ra bãi Mỹ Khê và các bãi khác tắm và hóng mát - điều mà trong 3 năm trung học người viết chỉ được... một lần. Lúc đó cùng 1 đám bạn phiêu lưu đi xe đạp 1 buỗi vượt cầu ra đó, chừng 7 cây số.

Và đi Cù Lao Chàm xưa là nơi chỉ có lính địa phương quân nghèo không đủ tiền đút lót bị dày ra, nay là chổ đi chơi xanh đẹp, sáng đi chiều về!

 Chỉ 40 năm qua.







 



..