Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Nóc nhà Đông Dương

 

Trong tỉnh Lào Cai ở góc Tây Bắc có đỉnh núi Fansipan cao 3140 mét là đỉnh cao nhất dãy núi Hoàng Liên Sơn và là điểm cao nhất 3 nước Việt Miên Lào, người Pháp gọi là Nóc Nhà Đông Dương.
 
Để tít câu khách thế nhưng các tours du lịch phổ thông là du ngoạn dưới chân Nóc nhà Đông Dương nhé. Có những tours được tổ chức cho ai muốn leo lên đỉnh Fansipan, phải 2 ngày và ngủ lều dọc đường (cắm trại), đi bộ và có người khuân vác vật dụng. Vì việc hậu cần phức tạp đó mà tour tốn kém hơn nhưng cũng có không ít du khách nước ngoài và thanh niên khá giả trong nước thuê bao.

 
Góc nhìn từ trung tâm thị trấn Sa Pa. Các đỉnh này chưa phải là Fansipan, chỉ trong khu vực đó thôi, nhưng nhìn thấy rặng núi lớn này có thể hiểu tại sao người xưa đặt tên như vậy.

 
Xem qua tài liệu thì vùng này chỉ dứt khoát thuộc về nước Việt Nam trong hiệp ước Pháp-Thanh năm 1887. Cứ xem như Sa Pa là món quà của Pháp cho Việt Nam! (dĩ nhiên có đổi lấy 1 số mất mát ở nhiều chổ khác, làm tình hình biên giới phức tạp 1 thời kỳ - nay đã tạm ổn định)
 
 

 

 
Trong "gói" du lịch mua của tour tại Hà Nội trong 2 ngày tại Sa Pa có 2 lần du ngoạn đi bộ hướng dẫn. Cung đường phổ thông cho hầu hết các tours đi qua vùng núi đồi và vài làng gọi là "làng văn hóa" để xem sinh hoạt - dàng dựng hay thực tế - của người dân tộc thiểu số Sa Pa. Vì buổi ăn 2 ngày đều được tính vào tour nên 1 trong 2 chuyến du ngoạn có ghé 1 quán ăn trong bản (do 1 người Úc lên định cư tại đây và lấy vợ là 1 người Hmong làm chủ). Các buỗi du hành bộ không ngắn, cũng trên 10 cây số đường núi đồi, chuyến ngày thứ 2 vì đi khá xa nên khi về là 1 chuyến xe thuê bao, cũng đã tính trước. Ngoài ra đi vào các khu du ngoạn thường là có trạm thu phí tham quan, tour cũng trả.
 
Các hình ảnh là chụp từ 2 chuyến du ngoạn này. Phải nói là nếu ai yếu thể lực thì khá mệt, nhất là phải theo đà đi bộ của hướng dẫn viên người Hmong bản địa và đi cho bằng du khách trẻ và mạnh như "Tây ba-lô". Lên xuống dốc khá cao và điều kiện kém oxygen vùng cao là không phải dành cho trung cao niên nhé. Phải dàng xếp với hường dẫn viên nếu cần và đi rớt lại, nhất là như thằng viết phải nghó nghiêng nhiều và chụp hình kỹ niệm (trong chuyến ngày đầu đã ngoắt 1 anh xe honda thồ chở về khách sạn vào buỗi chiều!) Đi đến đâu cũng có sóng điện thoại nên phiêu lưu thoải mái khỏi sợ lạc bầy. Khí trời tháng 9 tương đối dễ chịu nhưng sáng đi thì mát, trưa đứng bóng rất nóng phải uống nước khá nhiều (tối thì lạnh).
 

Bản đồ các tuyến du ngoạn vùng phụ cận Sa Pa trưng tại các khách sạn. Tiếp thị Sa Pa khá lớp lang tại chổ và toàn quốc. Trên mạng toàn cầu cũng được các dịch vụ du lịch quốc tế chú ý và đánh giá khá.

 
Hai cô hướng dẫn viên người bản địa (Hmong) được các tours hợp đồng, nhận từng toán du khách do các tour bố trí và đưa đi du ngoạn. Du ngoạn bằng bộ (lội, hiking) là 1 việc khá vất vả, mỗi ngày có thể đi bộ chừng 20 km nhưng họ đi rất khỏe, quản lý nhân sự các du khách chu đáo, nói tiếng Anh (nhóm này) khá thông thạo và đặc biệt với giọng rất là chuẩn, hay hơn người Kinh nói tiếng Anh nhiều. Được biết là họ tự học tại chổ và qua kinh nghiệm tiếp xúc với khách Âu Mỹ. Về phát âm thì chỉnh 100% với từ vựng và văn phạm tạm được. Tiếng Anh của họ thạo hơn tiếng Việt, chúng tôi giao tiếp với họ bằng tiếng Anh. Họ còn biết thổ ngữ khác của vùng và tiếng Trung (Quan thoại, khách du lịch từ Trung Quốc qua cửa khẩu Lào Cai chỉ cách 1 giờ xe đò có lẽ nhiều).
Mong rằng các dịch vụ phát huy tuyển nhiều người sắc tộc hơn để phúc lợi do ngành du lịch mang đến cho vùng được phân chia đồng đều hơn.


Một đoạn trong cung đường du ngoạn. Có những khúc lên xuống dốc nhiều du khách được hướng dẫn viên cho lựa chọn đường dễ và đường khó và chỉ đường rõ ràng để gặp nhau lại. Các cảnh chụp được là toàn từ những điểm đi qua ngẫu nhiên trên cung đường. 


 





Các người sắc tộc trong các hình có người quá bộ nhưng số lớn là đeo theo du khách mời mua hàng thủ công - rất dai rất trì chí. Hàng là túi vải thổ cẩm, vật đan thêu tay, trang sức đeo tay đeo cổ truyền thống.


Các trạm thu phí dọc đường du ngoạn. Các tours vì là "trọn gói" nên ai đến trước thì phải chờ cho đông đủ hướng dẫn viên mới mua trả lệ phí cho mọi người (người dân bản địa đeo theo du khách bàn đồ thì miễn, dĩ nhiên vì là đường đi của họ lên về bản làng)


Cung đường chúng tôi theo xuống thung lũng để khi tập họp đủ người trong nhóm (chừng 15-20 người) thì ăn trưa ở 1 quán bên bờ suối kia.



 
 
 

 


Người phụ nữ đội khăn đầu là người Yao, người mặc sắc phục đen là Hmong Đen. Phía bên này Sông Hồng không thấy người Hmong Đỏ như bên Bắc Hà và ngược lại bên đó ít thấy người Hmong Đen.

 
 
Một khu bày bán sản phẩm kỷ niệm sắc tộc giữa cung đường du ngoạn. Thổ cẩm và hàng may thêu là chính.
 
 
 



Có mấy bạn đã thấy hoa của cây tre?
 





Dân tộc miền  thượng du Bắc Việt trồng lúa nước nên phải tạo bậc thang cho ruông (ngươc lại các sắc tộc núi Miền Trung trồng lúa khô không cần giữ nước. Việc đốt rừng tạo rẫy và nếp sống du mục nên phá hại môi trường núi khá nặng, không kể là vì du mục mà văn hóa và kinh tế xã hội không tiến bộ được.
Ruộng bậc thang xem đẹp và lúa tốt thế nhưng bạn đọc cũng hiểu là không hiệu quả và lâu dài thì đất cũng nghèo (lưu vực các sông ngòi có lũ lụt bồi đắp và mang lại chất bổ dưỡng cho đất). Lúa chât lượng kém, không ngon và nhìn cũng không đẹp hạt gì mấy. Do đó làm nông theo kiểu sinh tồn (subsistence farming) cũng chỉ đủ sống, khi mất mùa cũng có thể thiếu thốn nặng nề.
Ngoài lúa dĩ nhiên họ cũng có trồng rau quả.
 




 
 
 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét